fbpx

CON LÀ MỘT ĐỨA TRẺ HẠNH PHÚC.

Bài số 11 – TRÌNH MINH KHÔI – CS2
“Ngày đầu tiên đi học kể từ sau mùa dịch là một kỉ niệm đáng nhớ của cả ba mẹ và con. Con chẳng muốn đến trường đâu, con khóc lóc ăn vạ trước cổng trường để cô và ba mẹ phải dỗ dành mãi mới chịu vào. Chiều đón về, con tâm sự: “Vì Tin chưa tới trường này bao giờ, chưa biết ai ở đây nên Tin mới khóc. Từ mai Tin sẽ không khóc nữa đâu”.
 
Thật vây, từ đó về sau, khi đến trường con đeo ba lô chào ba mẹ, hiên ngang đi thẳng vào lớp, nỗi lo âu của ba mẹ tan biến hết. Ba nhìn theo rồi cười xòa, quay qua bảo mẹ: “Khỏe rồi!”
 
Nếu có ai hỏi 1 năm qua con thay đổi thế nào, mẹ sẽ chẳng ngần ngại mà bảo, con đã trưởng thành và tự lập hẳn rồi. Không còn là em bé năm xưa mỗi ngày đi học đều khóc và nằm ăn vạ trước cổng trường nữa, không còn là em bé đòi bồng chân không chạm đất năm xưa nữa, con đã có thể tự làm hết các việc cá nhân, đôi khi biết chăm lo cho em trai và giúp đỡ ba mẹ.
 
Tâm sự của 1 cậu bé 5 tuổi: “Tin không muốn lớn đâu” đã làm mẹ ngơ người trong giây lát, và ba mẹ vui khi nhận ra con đang trải qua 1 tuổi thơ hạnh phúc.
 
Alfred Alder từng nói: “Đứa trẻ hạnh phúc sẽ dùng tuổi thơ để chữa lành mọi vết thương trong đời. Đứa trẻ bất hạnh sẽ dùng cả đời để hàn gắn những tổn thương của thời thơ ấu.”
Ba mẹ mong con sẽ có 1 hành trang vững chắc và sống 1 cuộc đời ý nghĩa.
Bút danh: Mẹ Tin.