GỬI NHỮNG YÊU THƯƠNG
“Em yêu trường em với bao người thân và em bé hiền
Như yêu quê hương sáng sáng em đi đến trường.”
Mình gặp nhau vào buổi trưa đầy nắng của những ngày cuối tháng năm 2020, khi thành phố đã thông báo quay trở lại trường.
Lần đầu mình gặp nhau, mình va vào nhau trong sự ngỡ ngàng của một cô gái, không biết gì về Montessori, sau ngần ấy năm đi dạy chỉ nghe mà chưa bao giờ được thấy thưc tế.
Lạ lắm…. Nó thật lạ
Nó chẳng giống như bao ngôi trường khác mà mình đã dạy, nó “không bình thường”, ngôi trường nó yên ắng, không màu mè như mình nghĩ, không rực rỡ sắc màu, nó giản dị, ngoài cái màu xanh mẫu chữ CLOVER MONTESSORI và chiếc cỏ ba lá màu xanh.
Và rồi sau vài cuộc gọi, Mình đã chọn cái màu xanh lá ấy là điểm dừng chân.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe những điều “không bình thường nơi đây”, mà tôi nghĩ và chắc rằng không có ngôi trường nào như thế cả.
Bạn đã bao giờ nghe câu: “Trẻ luôn luôn hợp lý, tiếng khóc của trẻ là hợp lý” chưa?
Mời bạn đến nơi đây để cùng tôi trải nghiệm điều đó: ngày đầu tiên các bạn nhỏ đến với chúng tôi khóc “muốn bể cái nhà”, “có em bé khóc ri ri từ sáng cho đến chiều, có em bé cưng cưng khóc từ ngày này sang tuần khác trên tay ôm chiếc mền nhỏ nâu nâu”….thế thì chúng tôi làm gì, à, chúng tôi có làm gì đâu!
Năm ngày nhập môn, chúng tôi xem tiếng khóc ấy là hợp lý mà không “than trời trách phận” bởi vì các em bé ấy nghĩ mình đang yên, đang lành lại không được ở cùng những người yêu thương, mà bị “bắt” đến nơi hoàn toàn xa lạ, chưa có một điểm tựa nào sao mà không khóc cho được chứ?… Và rồi ngày đầu ấy chúng tôi ôm ấp nhau vỗ về nhau, chỉ có một cô và một bé quanh quẩn bên nhau, mình cùng nhau tìm hiểu đối phương, những lời thỏ thẻ thủ thỉ ấy, những hoạt động học, những giáo cụ cùng nhau làm, những tiếng ru ngủ, những câu chuyện, những lời tâm tình của tôi và “nó”, đã làm quên đi tiếng khóc, rồi bắt đầu hào hứng tò mò thích thú trước những giáo cụ, những giờ học tiếng Anh, những bài thơ bài hát, và những chuyến dã ngoại…
Và rồi ngày thứ 3, 4, 5, 6 nhẹ nhàng hơn, “ẻm” đã tự nhận ra nơi đây có nhiều điều khám phá, “ẻm” “ vô tình rơi” vào quy trình lớp học bằng “vòng lặp hành vi”.
Lạ lắm lần đầu tôi thấy một đứa trẻ ngồi say mê khám phá bộ giáo cụ, trong một thời gian dài, mà không biết chán.
Lạ lắm lần đầu tôi thấy, có một đứa trẻ đến giờ ăn phải tự mình phục vụ bữa ăn cho chính mình, đó chính là tự dọn bàn ăn, tự lấy tấm trải tự lấy muỗng nĩa, tự lấy chén, lấy thức ăn về bàn mình ăn.
Lạ lắm đồ vật chúng cầm toàn là thủy tinh và bằng sứ, chúng cầm và đi theo hàng để về vị trí, chúng còn thích tự mình xúc ăn…ngộ thật phải không!
Tôi được học quy trình, tôi được học giáo cụ nhưng lạ lắm thay, những điều nhỏ bé nhất cũng phải học đó chính là chào hỏi nhau, có phải mở miệng cười rồi lướt qua nhau đâu, chào nhau mang phong cách rất CLOVER
Lạ lắm ngôi trường này “không bình thường tí nào” từ trên xuống dưới, từ quản lý đến nhân viên, ai cũng yêu thương nhau, quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhất, một mái nhà nho nhỏ chưa đựng đầy ắp tiếng cười và yêu thương.
Còn nhiều cái lạ lắm thay không kể hết được….và còn nhiều cái “lạ và ngộ lắm” chẳng thể nào diễn tả bằng lời. Tối nhớ nụ cười nhớ ánh mắt sắc lẹm ai đó nhìn mình vì không chịu ẵm “người ta”…
Dặn lòng mình sắp rồi sắp rồi….Rồi Sài Gòn sẽ khỏe mạnh, sẽ nhộn nhịp, sẽ đầy mùi khói bụi thôi và rồi những em bé phấn khởi được đi học….
Giờ này ngồi đây viết ra những dòng ngộ và lạ này, chỉ mong “người thân Clover và các con Clover bình an”. Rồi chúng mình sẽ gặp nhau, sẽ cùng ăn cùng ngủ và cùng chơi với nhau các con nhé.
Hạnh phúc nhất lúc này không phải là bình an sao?
CHÚC TẤT CẢ BÌNH AN