Mùa thu Sài gòn không lá vàng rơi lãng đãng giữa trời chiều đầy mộng mơ. Mùa thu Sài gòn, mùa giãn cách lần thứ 4 chỉ là những cơn gió nhè nhẹ man mác. Chiếc lá non đong đưa trên cành giữa không gian vắng lặng lác đác vài bóng người qua. Bên khung cửa sổ, tôi ngồi đó, yên lặng để lắng nghe hơi thở của con tim, để tự nạp năng lượng sống cho mỗi ngày mới lại đến. Những thước phim quay chầm chậm, những bước chân mon men trong từng vùng ký ức, đưa tay chạm vào những gam màu hạnh phúc. Tôi vuốt ve và ngửi được hương vị tự hào của màu nắng. Những con chữ rớt đều trên từng phím gõ để tôi khắc họa một bức vẽ “TỰ HÀO VỀ CLOVER”.
Tôi tự hào về hành trình QUAY TRỞ VỀ mà tất cả chúng tôi đã cùng nhau đi qua với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Nước mắt đã rơi xuống không ít lần khi hành trình ấy quá chông gai, quá thử thách đối với những cô giáo trẻ vừa mới tốt nghiệp ra trường: “Tại sao em phải đi chậm lại?” – “Tại sao em cần tôn trọng một đứa trẻ chỉ mới 2 tuổi đầu?”- “Tại sao em phải kiên nhẫn mỗi ngày khi phải giảm tốc độ làm việc cùng với tốc độ của trẻ?” – “Tại sao em phải điều chỉnh giọng nói cho vừa đủ nghe đối với người đối diện?” – “Tại sao trong lớp học không có bảo mẫu phụ giúp giáo viên việc vệ sinh cho trẻ?” v.v… Hàng loạt những câu hỏi tại sao như những hòn đá rất to như muốn ngăn cản các em về đến đích trên hành trình ấy. Nhưng rồi cuối cùng các em đã chinh phục được, các em đã quay trở về được với những giá trị nguyên bản mà vũ trụ đã ban tặng cho tất cả mọi người chúng ta khi mới chào đời. Đó là tình yêu thương, tính kiên trì nhẫn nại, sự bao dung tha thứ và tinh thần cầu tiến học hỏi.
Tôi đọc được trong từng ánh mắt các em niềm hạnh phúc, sung sướng mỗi khi các em kể chuyện về những đứa trẻ. Các em nói về học sinh của mình với cụm từ “con của em” không một chút ngại ngần gì cả. Các em phân tích màu sắc và mùi phân của những đứa con của mình với một thái độ lo lắng thật sự. Điều này càng làm cho tôi ngưỡng mộ và tự hào về các em nhiều hơn. Chỉ khi tình yêu thương đơm hoa trong tâm hồn, các em mới hành động được như thế. Tôi tin điều ấy.
Tôi tự hào về SỰ THÍCH ỨNG của tập thể Clover khi đối diện với khủng hoảng trong hai năm đại dịch vừa qua. Có những việc tôi cứ nghĩ chắc sẽ rất khó thực hiện, nhưng các bạn đã chứng minh cho tôi thấy điều ngược lại. Các lớp học online là một bằng chứng hùng hồn nhất. Trẻ mầm non mà học online cái gì? Các cô giáo đã quen với việc học offline tại lớp. Các cô chưa từng đứng trước bất cứ một ống kính nào để quay hình. Cảm giác e dè, lo lắng thậm chí có phần hoang mang đã từng xuất hiện trong tâm trí các cô. Nhưng rồi với một tập thể đồng lòng, khuyến khích và động viên nhau, lên lịch đào tạo, xây dựng kịch bản và kế hoạch thần tốc, tập dợt thử, phiên bản 1 rồi tới phiên bản 2, v.v.. để đến hôm nay hầu như tất cả các bạn đều đã tự tin với những lớp học online mỗi buổi sáng. Nếu không có sự quyết tâm cao, sự đam mê, nhiệt huyết, dám dấn thân từ đội ngũ quản lý trung gian, chúng ta sẽ không hoàn tất được những tiết học gắn kết với các bạn nhỏ như thế trong những ngày nghỉ dịch vừa qua.
Cảm ơn tập thể đại gia đình Clover đã ngày đêm gieo những hạt giống yêu thương trong lòng con trẻ và trong tâm hồn của tất cả chúng ta. Một bàn tay không vỗ nên kêu, một cánh én không tạo thành mùa xuân. Mỗi người một tay, mỗi người một sứ mệnh để vườn hoa Clover Montessori luôn là những đuống hoa đẹp nhất, xanh tươi nhất và nhiều sắc màu nhất các bạn nhé.
Thương chúc cả nhà nhiều sức khỏe, bình an cùng thành phố chiến thắng dịch bệnh để chúng ta sớm trở về những hoạt động thường ngày.